top of page
  • Writer: Đồng chí Anh
    Đồng chí Anh
  • Jun 9
  • 4 min read

Updated: Jun 13

Đàn ông ở đây tôi ám chỉ men, không phải boys.


Tính nữ thu hút đàn ông, còn tính nam thu hút nhi đồng.


Chúng ta hãy lấy cô Tuất, nhân vật chính của câu chuyện dưới đây làm ví dụ.


Cô Tuất xinh đẹp nhưng lại hay thu hút boys - những anh chàng to xác với cách hành xử dừng lại ở trình độ trung học phổ thông.


Vì bản thân cô Tuất đang trội tính nam hơn tính nữ.


Tính nữ bao gồm sự “hờ hững”, hay thời nay người ta gọi là effortless. Những người effortless không có nhu cầu kiểm soát hay thể hiện gì. Họ chỉ là chính họ, hiện diện và đón nhận mọi thứ.


Tính nam thì mạnh mẽ và chủ động hơn. Ví dụ: họ không lúc nóng lúc lạnh, họ mời ta đi chơi, lên kế hoạch cho buổi hẹn,...


Đương nhiên, không phải cô gái nào cũng chỉ có tính nữ và chàng trai nào cũng chỉ có tính nam. Hai yếu tố này tồn tại song song ở một người.


Nhưng khi một cô gái trội tính nữ và một chàng trai trội tính nam đến với nhau, họ sẽ hạnh phúc hơn so với các cặp đôi có đặc điểm ngược lại.


Ở một cặp đôi mà cô gái thì nam tính còn chàng trai lại nữ tính, họ dễ đi tới một mối quan hệ mẹ con hơn là vợ chồng, người yêu.


Cô Tuất trội tính nam hơn vì nhu cầu kiểm soát và thể hiện bản thân của cô quá cao. Ví dụ:


Do thiếu tin tưởng vào con người nói chung, Tuất hay đưa ra gợi ý dù không ai mượn. 


Khi nói chuyện, cô cũng giải thích quá nhiều vì sợ bị hiểu lầm, bị đánh giá,... 


Ngoài ra, Tuất vẫn chưa đủ thoải mái để tận hưởng những đặc quyền cơ bản của phụ nữ như: được người khác đối xử nhẹ nhàng, được bao ăn, bao nuôi, tặng quà,…


Anh nào rung động trước ngoại hình của Tuất thì vẫn bình thường chán.


Nhưng anh nào cảm nắng trước hành vi của cô thì đúng là lành ít dữ nhiều.


Cô Tuất muốn gây ấn tượng với người ta nên cô chỉ cho đi chứ không dám nhận lại.


Khi yêu đương, nếu ta chỉ có cho mà chẳng có nhận thì là ta đang cạnh tranh với mẹ của các ông tướng rồi.


Phụ nữ không cần phải đóng vai mẹ hay có sở thích giống đàn ông để hạnh phúc trong một mối quan hệ. Hai bên chỉ cần chia sẻ các giá trị cốt lõi về mặt đạo đức là được.


Đương nhiên, việc chăm sóc cũng rất quan trọng, nó là một phần bản năng và cũng là một phần của mối quan hệ. 


Nhưng ta cũng phải thoải mái khi đàn ông quan tâm lại ta nữa. 


Còn giữ cách hành xử như cô Tuất thì đời này ta chỉ gặp toàn các mama boy thôi.


Cô Tuất mà không sớm nhận ra thì dễ bập vào một anh như vậy, rồi kết hôn, có thể là sinh một thằng con. 


Nhưng lại phải làm mẹ của hai thằng. Đời cô coi như bỏ.


Hiểu rõ bản thân quan trọng đến thế đấy. 


Biết mình biết ta, trăm trận trăm thắng.


Hiểu rõ bản thân sẽ cứu chúng ta một mạng, và mấy chục năm phí phạm thời gian.


Cô Tuất nhận ra vấn đề rồi thì cần chữa cho lành hẳn. Chữa cho cái nhu cầu kiểm soát giảm bớt đi. 


Để đạt tới trạng thái thoải mái, effortless của tính nữ được thì bước đầu tiên là phải chấp nhận mình có vấn đề cái đã. 


Chấp nhận là mình xấu hổ khi bày tỏ nhu cầu được khen ngợi, được nhận quà,... do sợ bị đánh giá, do muốn được công nhận, vân vân.


Chấp nhận xong rồi thì phải xử lý nó.


Thì vấn đề mới tan biến được.


Một khi ta chọn phớt lờ, tức là bên ngoài tỏ ra bàng quan, nhưng bên trong lại khao khát sự công nhận, thì nhu cầu ấy chỉ bị đè xuống thôi. 


Cái gì bị nén xuống thì sẽ sớm trồi lên dưới một dạng khác và ngày một mạnh hơn.


Tôi không nhớ ai đã nói câu này nhưng nó rất phù hợp với bối cảnh:


Whatever you resist, exists. Whatever you accept, disappears.

Khi một cô gái không giải quyết vấn đề trội tính nam kia, khả năng cao là cô sẽ:


trở nên thân quen với cách hành xử của các mama boy rồi nhận diện đó là tình yêu. Mồm cô nói sợ họ, nhưng cô không biết rằng mình quen thuộc với họ đến mức xung quanh toàn mama boy, nhưng cô lại tưởng đó là đàn ông trưởng thành. 


Cô kiệt sức vì cứ phải lãnh đạo, lo toan tất cả mọi thứ.


Cô rơi vào trạng thái ngờ vực bản thân.


Tại sao tôi sống tốt thế mà mọi thứ cứ “sai sai”?


Cuối cùng cô đổ cho số phận an bài.


Tóm lại, nếu xung quanh ta toàn mama boy thì rất có thể do ta đã hành xử như các mama thật.


Một khi ta thiếu khả năng nhận diện đàn ông thực sự, thì họ có chủ động bước tới, ta cũng đẩy họ đi và quay về với các nhi đồng thôi.


Tôi cho rằng đàn ông có tồn tại. Chỉ là ta bận làm má của các chàng thiếu niên quá, chẳng chịu dừng lại suy ngẫm xem một chàng trai trưởng thành sẽ hành động và ứng xử ra sao.


Nếu độc giả hứng thú với chủ đề hẹn hò lành mạnh, hãy theo dõi kênh instagram hoặc substack Đồng chí Anh để đọc nội dung tương tự trong tương lai.


Đọc thêm:

Updated: Jun 13

Trên đời có nhiều kiểu bệnh hoạn. Nhưng trong bài này, tôi ám chỉ những người bị rối loạn nhân cách ái kỷ


Hành vi của người ái kỷ xoay quanh cảm giác tự tôn quá mức, thiếu đồng cảm, và mong mỏi nhận được sự ngưỡng mộ. 


Tại sao tôi lấy nhóm này làm ví dụ?


Vì họ chiếm số lượng đông nhất, nhưng lại ẩn nấp kỹ nhất.


Tại sao ta khó phát hiện ra họ?


Vì người ái kỷ rất khôn khéo. 


Mời bạn đọc tham khảo một ví dụ.


Nhân vật chính của câu chuyện kỳ này là Mão, Lan, và Điệp.


Anh Điệp ước mơ trở thành nhạc sĩ nên đăng ký một khóa học sáng tác. 


Khi làm bài tập nhóm, bất kỳ ai trái quan điểm đều bị Điệp cho là ngu dốt, là chưa đủ trình thưởng thức nghệ thuật. Giáo viên đánh trượt project thì anh cho rằng xã hội này không coi trọng người tài.


Bất mãn với môi trường sư phạm, anh Điệp mượn rượu giải sầu.


Ở quán bar, anh gặp cô Mão và cô Lan.


Ba người bàn luận về chính trị Tây Ban Nha và nạn đói châu Phi. Hai cô có những quan điểm trái chiều với Điệp. 


Cô Mão giải thích tại sao cô tin vào chính phủ đương thời. Cô khẳng định đây là một con đường lý tưởng. 


Cô Lan cũng giải thích lý do, nhưng cô kết luận rằng mọi người có những niềm tin khác nhau là chuyện bình thường:

"Tôi không có ý bác bỏ quan điểm của ai cả, nó đúng với tôi thì sai với bạn, mỗi người mỗi kiểu, c’est la vie, cuộc sống mà".


Cả nhóm tranh luận thêm một lúc nữa thì cô Mão kêu mệt và yêu cầu đổi chủ đề.


Họ tiếp tục bàn tán rôm rả, đánh chén tới gần năm giờ sáng.


Hôm sau, Điệp mời Lan đi chơi riêng. Tìm hiểu nhau được một tuần, anh tỏ tình với cô. 


Điệp rưng rưng nước mắt: “anh chưa bao giờ có cảm giác này trước đây, em đúng là người bạn tâm giao anh tìm kiếm bấy lâu nay”.


Lan cũng nước mắt rưng rưng: “em thấy mình như đã chờ cả cuộc đời này để được gặp anh”.


Rồi hai người ôm nhau khóc lóc rất thương tâm.


Một ngày nọ, Điệp cãi nhau với bạn cùng lớp. Buồn bực, Điệp giãi bày với Lan. 

Lan nói: em thấy bạn anh cũng có lý một phần. Điệp: em không ở trong hoàn cảnh này nên không hiểu được đâu. Mà thôi, anh cũng không muốn than thêm, stress lắm. Anh chỉ muốn nói chuyện với em cho thư giãn thôi.  Lan: em hiểu rồi, vậy em sẽ lắng nghe nhiều hơn. Nhưng lát nữa em phải chạy bộ, chúng ta có thể nói chuyện lâu hơn vào buổi tối. Điệp: có một điều anh muốn nói từ lâu lắm rồi. Anh thấy em luôn ưu tiên việc cá nhân hơn mối quan hệ, điều này khiến anh tổn thương. Lan: nhưng em cũng có cuộc sống của em chứ. Điệp: anh hiểu, anh có thể thông cảm nếu đó là công việc. Còn chạy bộ là chuyện mình kiểm soát được, em có thể chạy vào hôm khác mà. Không phải mỗi khi em gọi, anh đều bỏ hết mọi thứ để đến bên em hay sao?  Lan: nhưng đó là lựa chọn của anh, em đâu có bắt anh làm thế? Điệp: không phải kể công gì, nhưng anh thấy mình đang cho đi nhiều hơn, em thì lúc nào cũng đặt bản thân lên trước, như vậy rất ích kỷ, em thấy mình giống trẻ con không? Một mối quan hệ chỉ có thể bền vững khi cả hai bên biết nghĩ cho nhau thôi.

Lan không nói gì.


Nắm lấy tay Lan, Điệp thủ thỉ: anh không trách em, anh chỉ muốn tốt cho em thôi. Ngày nào ta biết đặt hạnh phúc của người khác lên trên bản thân mình, ta mới trưởng thành được. Em nhìn xem, ta nên người không phải nhờ sự hy sinh của cha mẹ hay sao?


Lan rưng rưng nước mắt: em hiểu rồi. Điệp cũng nước mắt rưng rưng: cảm ơn vì đã hiểu cho anh. Ai cũng trách móc và chất vấn, chỉ có em là im lặng lắng nghe. Chỉ có em là khiến anh thấy an toàn và dễ chịu.

Bây giờ, tôi mời độc giả quan sát tương tác giữa Lan và Điệp dưới góc nhìn võ thuật đối kháng.


Đầu tiên, Điệp ra đòn tấn công: 

“anh thấy em luôn ưu tiên việc cá nhân hơn, điều này khiến anh tổn thương”.


Quá bất ngờ, Lan phòng vệ theo bản năng:

“nhưng em cũng có cuộc sống của em chứ”.


Điệp đánh vào vị trí khác:

“Không phải mỗi khi em gọi, anh đều bỏ hết mọi thứ để đến bên em hay sao?”


Đòn này không trúng điểm yếu. Lan né được và phản công:

 “nhưng đó là lựa chọn của anh, em đâu có bắt anh chạy tới?”


Chiêu này của Lan rất hiểm hóc. Điệp thay đổi chiến lược, chuyển từ cương sang nhu:

“Một mối quan hệ chỉ có thể bền vững khi cả hai bên biết nghĩ cho nhau [...] anh không trách em, anh chỉ muốn tốt cho em thôi”.


Lan bắt đầu suy yếu. Một khoảnh khắc phù hợp để thực hiện liên hoàn cước:

“Ngày nào ta biết đặt hạnh phúc của người khác lên trên bản thân mình, ta mới trưởng thành được”. 

“Em nhìn xem, ta nên người không phải nhờ sự hy sinh của cha mẹ hay sao?”


Ăn phải hai chiêu trúng chỗ hiểm, Lan rơi vào trạng thái hoang mang. Cô nghi ngờ năng lực của bản thân và không còn sức tấn công nữa.


Điệp kết thúc trận đấu bằng một đòn chí mạng, nhẹ nhàng nhưng đánh thẳng vào điểm yếu, hạ đo ván đối phương:

“cảm ơn vì đã hiểu cho anh. Ai cũng trách móc và chất vấn, chỉ có em là im lặng lắng nghe. Chỉ có em là …”


Quan sát tương tác trên, chúng ta có thể thấy Điệp không những khơi mào cuộc chiến mà còn giành thắng lợi vẻ vang nhờ áp dụng triết lý “nhu thắng cương, nhược thắng cường”.


Đây chính là sự khôn khéo của người ái kỷ mà tôi muốn nói tới.


Điệp muốn Lan ở nhà an ủi mình, nhưng thay vì nói: “anh đang rất buồn, anh sẽ cảm thấy hạnh phúc hơn nếu hôm nay có em ở bên, em giúp anh được không?”

Rồi tự chịu trách nhiệm với cảm xúc của mình nếu như Lan từ chối lời đề nghị.


Nhưng thay vào đó, Điệp phớt lờ nhu cầu chạy bộ của Lan và gán cho cô cái mác ích kỷ. 


Tiếp đến, anh khiến cô cảm thấy tội lỗi bằng cách kể công.


Sau đó, anh đối xử với cô như một người bệnh: “anh chỉ muốn tốt cho em thôi”.


Cuối cùng, anh xoa dịu bằng cách cho cô cảm giác thế gian này ngoài Lan ra, không ai hiểu Điệp: 

“ai cũng trách móc… chỉ có em là…”


Hành vi của Điệp vỗ về lòng tự trọng lung lay của Lan.


Nó gián tiếp cô lập Lan khỏi những hoạt động khác trong cuộc sống.


Thế giới của Lan lúc này chỉ xoay quanh Điệp.


Hay thời nay người ta còn gọi là thao túng tâm lý gì gì đó.


Tuy nhiên, tôi không cho rằng người ái kỷ làm vậy vì mục đích hãm hại ai. Phần lớn họ chỉ đơn giản tin rằng mình đang đứng về phe công lý.


Hệ thần kinh của những người này bị rối loạn, nó tự lừa dối chính nó rằng những hành vi trên là đúng đắn. Bởi vậy, họ làm chủ được kỹ nghệ thao túng tâm lý một cách bản năng.


Người ái kỷ chỉ có thể thay đổi nếu họ có phước phần gặp được một người thầy phù hợp mà thôi. Điều này thì nằm ngoài tầm kiểm soát của chúng ta nên tôi sẽ không lạm bàn.


Quay lại trường hợp của Điệp. Anh trao đi mà không cần biết đối phương muốn nhận hay không, rồi kỳ vọng người ta cũng phải hy sinh vì mình.


Điệp muốn họ luôn tin tưởng và khen ngợi anh.


Gặp ai trái quan điểm, Điệp hờn dỗi và trở nên xa cách. 


Cho nên, Điệp thấy Lan rất cuốn hút.


Lan có chính kiến nhưng thể hiện nửa vời vì sợ xung đột. Lan sợ bạn bè, người thân, người yêu bỏ rơi mình. 


Chỉ cần đánh trúng điểm yếu ấy, Lan sẽ hành động không khác gì một con rối.


Sự dễ kiểm soát này thỏa mãn khao khát được ngưỡng mộ của người ái kỷ.


“chỉ mình em hiểu anh”, “anh chưa bao giờ có trải nghiệm A cho đến khi gặp em”.


Những câu nói ấy ôm ấp, vỗ về lòng tự trọng mong manh của cô.


Nên Lan cũng thấy Điệp quyến rũ vô cùng.


Một bên thì tê liệt khả năng thấu cảm và thích được tâng bốc, một bên thì tự ti và khao khát cảm giác đứng ở vị trí độc tôn.


Lan và Điệp là một cặp đôi hoàn hảo.


Vậy là chúng ta có thể kết luận rằng, những người thu hút tính cách ái kỷ chủ yếu là:

  1. Người cầu toàn

  2. Người không có ranh giới

  3. Người dĩ hòa vi quý


Chỉ cần người ái kỷ nhìn thấy một trong ba đặc điểm trên, họ sẽ tiếp cận bạn.


Xui cho Lan, cô có cả ba. Chúng biến cô thành miếng mồi ngon cho bọn tâm thần.


Ta phải làm sao để không dính vào những người này?


Hãy tưởng tượng người ái kỷ như những con hổ.


Giờ hãy hình dung mối quan hệ thiên địch giữa hổ và hươu.


Hổ sẽ chọn hươu chứ không chọn chó sói hay sư tử để ăn thịt. Vậy nên, cách giải quyết đấy là ta phải trở thành những con không phải mồi của hổ.


Hành vi của cô Mão, bạn cô Lan trong câu chuyện trên, sẽ ngăn chặn người ái kỷ ngay từ đầu, không cho họ cơ hội đến gần ta.


Tuy nhiên, ta cần lưu ý rằng không phải người nào có những dấu hiệu trên cũng bị ái kỷ. 


Để biết được ai là kẻ thần kinh, bạn hãy cẩn thận với những lời khen có tính tuyệt đối và luyện tập thể hiện cảm xúc rõ ràng như cô Mão.


Bạn có thể tham khảo cách bày tỏ cảm xúc và ý kiến trái chiều một cách lành mạnh ở đây


Nếu ta thể hiện quan điểm đối lập một cách đầy thiện chí và cũng cảm nhận được sự cầu hòa từ đối phương, vậy thì chưa chắc họ bị tâm thần đâu.


Người ái kỷ rất dễ bị kích động khi ta thiết lập ranh giới, họ sẽ có phản ứng dữ dội.


Cảm giác khi giải quyết bất đồng chưa bao giờ dễ chịu. Nhưng chỉ khi xung đột xảy ra, những kẻ điên mới lộ nguyên hình.


Tôi mong bạn đọc có thể đặt nỗi sợ xung đột xuống. Càng giấu giếm bản thân vì muốn làm vừa lòng người khác, ta càng thu hút những kẻ bệnh hoạn.


Chỉ có chấp nhận sự khác biệt, dũng cảm mở lòng với đối phương, bước vào giải quyết bất đồng mới đem lại cho ta những mối quan hệ sâu sắc dựa trên sự tôn trọng lẫn nhau.


Tôi tin rằng sự can đảm này sẽ có ngày cứu ta một mạng.


Nếu độc giả hứng thú với chủ đề này, hãy theo dõi kênh instagram hoặc substack Đồng chí Anh để được cập nhật những nội dung tương tự trong tương lai.


Đọc thêm:

  • Writer: Đồng chí Anh
    Đồng chí Anh
  • May 21
  • 5 min read

Updated: Jun 13


Georges Descrières and Anna Karina in Ce soir ou jamais, 1961, film by Michel Deville
Georges Descrières and Anna Karina in Ce soir ou jamais, 1961, film by Michel Deville

Dưới đây là một bài tập tôi làm hằng ngày để cải thiện kỹ năng viết. Tôi tin rằng nó sẽ hữu ích cho các cây bút chuyên nghiệp, hoặc bất cứ ai muốn làm nghề viết lách sáng tạo.


Bài tập ấy chính là viết nhật ký.


Nhưng phải viết đúng cách.


Đúng cách là thế nào?


Hãy coi nhật ký như một người bạn không bao giờ ngắt lời mình, không bao giờ hiểu lầm mình.


Chúng ta nên:

  • Mô tả cảnh vật xung quanh tại thời điểm viết.

  • Mô tả cảm xúc của mình tại thời điểm viết.

  • Viết xuống giấy bất cứ điều gì hiện lên trong đầu, kể cả những điều trái đạo đức.


Chúng ta không nên:

  • Phán xét những gì mình viết.

  • Giấu giếm cảm xúc.

  • Viết sai sự thật.

  • Biện minh, giải thích quá đà.

  • Tập trung quá vào trau chuốt câu văn.


Bảo mật quyển nhật ký này cho tốt.


Tới thời điểm phù hợp thì đốt nó đi.


Hãy tưởng tượng rằng: việc người khác đọc được nó cũng bất khả thi y như việc họ đọc được suy nghĩ của ta vậy.


Bởi vì, chỉ có đảm bảo rằng không một ai biết đến sự tồn tại của nhật ký ngoài bản thân ta, ta mới dám viết ra những suy nghĩ thật lòng nhất.


Hay xã hội ngày nay còn gọi là bệnh hoạn, bẩn thỉu nhất.


Dưới đây là một ví dụ về nhật ký của tôi, được viết trong những ngày ở Barcelona, dựa trên các tiêu chí “nên” và “không nên” vừa rồi.


Tôi lựa ra phần “trong sáng” và “an toàn” nhất để thị phạm cho độc giả.


Tôi hay viết bằng tiếng Anh vì tôi rất thoải mái khi thể hiện cảm xúc với ngôn ngữ này.


*Lưu ý dành cho các cảnh sát chính tả và giáo viên IELTS: 

Nội dung này là bản thô, tôi không chỉnh sửa nên vẫn còn nhiều lỗi hành văn, cấu trúc cú pháp, lỗi ngữ pháp, tiếng bồi,...


—----------——————————————-


Barcelona, 28 Feb 2025


9.00 AM


Finally got a new handbook. Didn’t expect it to be this good.


It’s thick and filled with ivory papers and they’re blank, just like I wanted. Less than 3 EUR, you don’t get this kind of stuff back in Coruña. The papers I got back home have that green blue-ish tone and are full of ugly lines and pricier.


Sitting in front of a centro de salud near Barcelona cinema studio right now. Waiting for my first in-person class with Monika.


The bench is so comfortable, or is it my fur coat? Hard to tell.


But I like that the surface is not very “ancha” and it has just the perfect distance from the back, which makes it easier for your back to rest against.


Or do I just have a small butt? Would an overweight person feel the same if they sit here?


I like that it’s not a long bench, almost like a chair and it fits only one person so I feel warm and ofc it removes the chance of having to share it with someone else.


I don’t like sharing a small space with strangers, it feels unpleasant and I can’t concentrate. I feel like my attention is put on them and I can’t fully enjoy the moment unless I talk to them.


Well that’s on me. I’ll have to work on my social anxiety. Let’s say I’m a picky extrovert.


The sun is on my left side. It’s just shiny but not warm enough. I still feel tense on my neck. Well it did get better than yesterday, but still with tension. What is it that I’m worried about?


  1. My thesis?

  2. My teamwork assignment?

  3. The conflict with mom?

  4. The reaction I might get from X when I ask for my money back?

  5. Can I act?

  6. Can I find a team to film my showreel?

  7. The acting school

  8. The communication with a Spanish photographer next time I take my headshots?

  9. My skin?

  10. My weight?

  11. My hair?

  12. My English?

  13. My Spanish?

  14. My articles?

  15. My financial situation?

  16. My dad’s health?

  17. The poop and the blood test?

  18. The windows of my apartment?

  19. The stuff I have to get rid of when I move out

  20. My teeth?

  21. My prejudice and anger toward Y?

  22. The sexual attraction I rarely have with others? Well just the desire to get penetrated I rarely have, but the need for intimacy is there.

The alarm went off. Maybe I should observe and enjoy Barcelona before heading to the studio.


***


Barcelona, 1 March 2025


11.01 AM


Looking at my phone is addicting, but I choose to stop that.


In a café near Placa Reial right now. It looks very Sanbrandan style, but trendier. Chairs and tables are metal, black and white, the counter is made of wood, painted in white, a bit rustic with all the scratches. I think they did that on purpose.


The lights look like studio lights, tiny and long. The ceiling is not high but there is a considerate distance between it and my head. The floor has that same four petals flower pattern as the one on Barcelona pavement, but grey.


The hygiene is acceptable. But maybe bc I’m here first hour in the morning. There are crumbs on the table and floor. I can totally see this place being filthy in the afternoon. I don’t even want to think about the rainy days.


Should I go to the bathroom later? I saw a police officer coming in just to go to the bathroom, he seemed like a regular.


I’m trying to finish at least half of my orange juice before starting on the croissant.


They even have that same floral pattern on their kitchen door. There is no smell in this place. I can hear vehicle noises. A little background music, probably pop/rock.


They have weird decorative lightbulbs in the corner. They are pipes that sucked together, yknow, the ones that contain your water supply. And then on the top of each pipe there is a light bulb. Maybe 5 of them, I can’t see the hidden one on the right. Yellow light. One of them doesn’t work. Pipes are black and quite thin, don’t look like they were taken from a construction site.


Som Forners se llama la cafetería.


—--------------------------------------------


Bạn đọc có thể thấy rằng: đoạn văn trên có nhiều câu chả liên quan đến nhau, thậm chí chả có logic gì; nhưng chúng chính là những quan sát và dòng suy nghĩ chân thật của tôi tại thời điểm ấy.


Ngoài cải thiện kỹ năng viết nói riêng thì việc viết ra suy nghĩ thường xuyên cũng sẽ giúp chúng ta diễn đạt ý tứ trong đầu một cách minh bạch, từ đó giao tiếp lưu loát hơn ngoài đời.

bottom of page