top of page

Thị phạm cách làm từ thiện

  • Writer: Đồng chí Anh
    Đồng chí Anh
  • Apr 2
  • 5 min read

Updated: Jun 13


Zippo ad from 1946
Zippo ad from 1946

Lo thân mình chưa xong còn bày đặt lo chuyện bao đồng.

Bao giờ giàu thì làm từ thiện sau.

Tuy nhiên, tôi cho rằng cách làm từ thiện đúng đắn chỉ có một thôi và nó không cần đến tiền: ấy là kết nối với người ta thật sâu sắc. 

Thế kết nối sâu sắc là cái gì? 

Là buông định kiến xuống và nói ra được những cảm xúc khó chịu của mình với đối phương. Chứ khen ngợi vô thưởng vô phạt thì dễ quá rồi, ai chả làm được. Nếu phải có tiền mới làm nổi thao tác trên thì con người còn không bằng cả con vật. 

Giờ tôi sẽ thị phạm cách làm từ thiện. 

Tôi có thằng bạn tên là Pablo, người Tây Ban Nha. Hắn thường xuyên đội mũ. Khi muốn gãi đầu thì hắn chỉ hé phần lưỡi trai lên một chút rồi thọc tay vào chứ không bao giờ cởi hẳn mũ ra. Pablo sợ rằng nếu bỏ mũ thì da chết trên đầu sẽ rơi xuống vai. 

Hành động ấy làm tôi liên tưởng tới cách sử dụng loại bật lửa nắp dính liền. Các dân chơi gấp gáp mở nó ra để châm thuốc hoặc để phun lửa gây ấn tượng với con gái rồi đóng lại ngay; vì khác với nến hay diêm, ta khó mà dập tắt nó bằng cách thổi vào ngọn lửa. Cũng như những gì diễn ra trên đầu Pablo vậy, tôi không thể xóa sổ mấy triệu mảnh da chết ấy bằng cách thổi vào đầu hắn.

Nên tôi gọi hắn là Zippo.

Quý ngài Zippo nói chuyện đã nhanh lại còn dài dòng nhưng chẳng mấy ai cho hắn biết điều này. Người ta chỉ lẳng lặng ngưng tiếp xúc với hắn. Các cô nàng chỉ lặng lẽ rời xa hắn. Còn tôi thì quyết tâm làm từ thiện. 

Đồng chí Anh: Mày nói chậm lại được không? Monsieur Zippo: Tao xin lỗi, xin lỗi nhé.

Hắn nói chậm được hai câu, đến câu thứ ba thì quay về tốc độ cũ.

Đồng chí Anh: Dừng lại. Tao nghe không kịp. Monsieur Zippo: Tao đang cố lắm rồi đây. Nhưng mày phải thông cảm, khi hứng lên thì tao không kìm được.  Đồng chí Anh: Nghĩa là mày cảm thấy rất thoải mái khi nói chuyện với tao, nên mới nói nhanh thả ga thế đúng không? Monsieur Zippo: Chính xác! Đồng chí Anh: Tao rất mừng vì mày cảm thấy vậy, nhưng tao cần mày nói chậm đi. Tao sẽ không hiểu gì nếu mày nói quá nhanh. Monsieur Zippo: Nhất trí luôn.

Lần này thì hắn nói chậm lại thật.

Nhưng tôi quên mất một điều quan trọng: Zippo còn mắc bệnh lan man. 

Phải nghe một người lan man nói chậm thì tôi thà đi học đại học còn hơn. 

Tôi ước mình chưa bao giờ đưa cho hắn cái gợi ý ban nãy… một câu hắn thở ra là một lần tôi phải kiềm chế đảo mắt… Hình như hắn sợ là đi thẳng vào chủ đề chính thì chuyện sẽ hết luôn và gái sẽ về mất, nên cứ phải luyên thuyên luyên thuyên luyên thuyên… 

Tôi ước hắn là cái đài còn tôi thì đang nằm trên giường… Tôi sẽ ngủ một mạch mười lăm tiếng…

Tôi ước trước khi sức cùng lực kiệt thì hắn đã kịp để lại ý chính ở cuối câu để người nghe dù bị thách thức khả năng tiết hormone tỉnh táo thì vẫn lời được tí thông tin. Nhưng chả biết kiếp trước tôi nợ Zippo cái gì mà hắn cứ vo ve vo ve cả tiếng đồng hồ, chỉ riêng chủ đề chính thì nhất quyết không đụng vào.

Đồng chí Anh: Mày nghe hip hop nhỉ? Có thích nghệ sĩ Tây Ban Nha nào không? Monsieur Zippo: Mày biết đấy, nhạc Tây Ban Nha rất đặc thù, nhất là lời bài hát, mày phải hiểu… Đồng chí Anh: Tao hỏi mày thích nghệ sĩ hip hop nào nhất ở Tây Ban Nha? Monsieur Zippo: Hip hop Tây Ban Nha thực ra rất khó nghe, dù hay thì cũng hay lắm, nhưng nếu muốn cảm được thì mày phải hiểu…

Tôi đã mất đi ký ức thuộc về phần ba chấm đó. Tôi chỉ nhớ cuộc nói chuyện diễn ra vào Noel năm ngoái và đến giờ tôi vẫn chưa biết hắn thích ca sĩ nào.

Rồi một bước ngoặt xảy đến. 

Không hiểu sao hôm ấy Zippo lại gửi cho tôi rất nhiều tin nhắn thoại, mỗi cái dài gần năm phút. Sau đó tôi gửi hắn một cái audio tầm hai mươi giây:

"Nghe này, tao không thích audio đâu. Trừ trường hợp khẩn cấp ra thì tao không nhận tin nhắn thoại. Mày có thể tiếp tục gửi, nhưng tao sẽ không nghe. Một lần tao chỉ nhận tối đa hai cái, mỗi audio không quá một phút." 

Zippo gửi một tin nhắn thoại vài chục giây. Lần này giọng hắn chậm rãi và bớt hẳn những đoạn ngắt quãng:

"Tao rất bất ngờ với phản ứng của mày. Nhưng cảm ơn nhé. Cảm ơn vì đã đưa ra chỉ dẫn minh bạch và khiến chuyện giao tiếp trở nên thật dễ dàng. Tao luôn thích điều này ở mày."

Tôi quên mất mình trả lời hắn thế nào. Nhưng nửa năm đã trôi qua và tôi chưa một lần nào phải nhắc Zippo nói chậm lại hay đi thẳng vào vấn đề nữa. 

Vậy là chưa cần nói tới mười câu, không cần dùng tới một đồng tiền, nhưng mấy căn bệnh của bạn tôi lại nhờ thế mà thuyên giảm rõ rệt. 

Theo tôi nhớ thì gia đình Zippo có bốn người và tuần nào hắn cũng tụ tập với khoảng ba người bạn. Tôi tin sẽ có ít nhất sáu người nữa được hưởng lợi từ sự thay đổi này của hắn. 

Tôi thấy những thực hành vừa rồi đem lại giá trị thiết thực cho xã hội hơn là quyên góp tiền hay đi nấu cháo từ thiện.

Quên không kể, trước khi làm bạn bè thì tôi và Zippo có tìm hiểu nhau. Hắn ngỏ lời mời hẹn hò nghiêm túc nhưng tôi từ chối vì hắn cao bằng tôi và thích tranh Picasso. Chứ với gương mặt và bờ vai ấy mà hắn cao hơn tôi, lại còn thích tranh da Vinci nữa thì chắc giờ tôi đã thành madame Zippo, khỏi cần đi gia hạn thẻ cư trú hằng năm nữa.

Comments


bottom of page