Tôi may mắn vì… hồi nhỏ ít được đi du lịch
- Anh Do

- 26 thg 10
- 4 phút đọc
Tôi may mắn vì hồi nhỏ không được đi du lịch nhiều.
Tôi hồi bé thích chạy nhảy và tắm biển, nhưng lại ghét những chuyến đi xa vì say xe. Dù đã học lớp 4, lớp 5, nhưng nếu phải di chuyển bằng ô tô thì tôi vẫn sợ đến phát khóc. May thế nào nhà tôi lại toàn những người cũng không thích chu du, quanh đi quẩn lại chỉ đi Cửa Lò hoặc Đà Nẵng mỗi năm một lần vào kỳ nghỉ.
Việc thiếu vắng những chuyến du lịch cho tôi cơ hội làm quen với sự nhạt nhẽo. Rồi tôi nhận ra: chán không phải một điều gì khủng khiếp cho cam, nó chỉ là trạng thái bình thường của đời người.
Thực chất cuộc đời sẽ chủ yếu bình bình như vậy. Chúng ta chỉ có vài khoảnh khắc thăng hoa: một kỳ thi đỗ đạt, một chuyến đi đáng nhớ, một thành tựu nào đó, còn phần lớn thời gian là những ngày lặp lại. Khi còn nhỏ, tôi học được cách tự tạo niềm vui mà không phải dựa dẫm vào những chuyến đi.
Nhưng thời nay, rất nhiều người, kể cả bản thân tôi, đôi khi cũng bị cuốn vào vòng xoáy nghiện hưng phấn đó. Chúng ta liên tục cần cái mới, cái lạ, cần làm nhiều hơn, đi nhiều hơn. Du lịch trở thành một cuộc chạy đua điểm danh: càng nhiều địa điểm, càng chứng minh mình sống “đủ đầy”. Nhưng sau những chuyến đi ấy, có phải bạn từng thấy chính mình trở nên trống rỗng, lạc lõng, chán nản hơn khi quay lại làm việc? Rồi bạn sống cả năm trong trạng thái chờ đợi kỳ nghỉ để tiếp tục được đi du lịch?
Tuy là người thành thị, nhưng do ít được đi chơi xa và lại còn bướng bỉnh, tôi tìm được niềm vui từ thế giới thực vật địa phương.
Nhà hàng xóm có một giàn hoa giun. Cái gì người lớn càng cảnh cáo là bẩn, tôi lại càng muốn cho vào mồm. Tôi vẫn nhớ mình đang học mẫu giáo, rất thèm ăn kẹo, cụ thể là loại kẹo ngậm có vị chua ngọt. Đúng lúc ấy đi ngang qua giàn hoa giun, nhìn những cánh hoa căng mịn, đỏ đỏ hồng hồng, mùi thơm dịu ngọt… Tôi chịu không nổi nên đã lén ngắt một bông rồi mút thử cuống của nó. Quả thật là có vị ngọt.
Thế là cứ thèm ngọt mà không có kẹo thì tôi sẽ đi mút hoa giun. May thế nào từ bé tôi đã biết thương hoa tiếc ngọc, nên chỉ đụng vào cuống chứ tuyệt đối không cắn cánh hoa. Bông đỏ rụng kín vỉa hè trông rất lãng mạn, còn tôi thì sống trong sợ hãi hết cả mùa hoa giun. Tôi sợ ai đó sẽ cúi xuống nhặt chúng, rồi phát hiện trên cuống toàn dấu răng của tôi.
Tình yêu với những bông hoa làm tôi nhớ đến Tasha Tudor, nữ họa sĩ nổi tiếng người Mỹ. Lúc sinh thời, bà sống trong một ngôi nhà gỗ cổ ở Vermont và tự tay trồng một khu vườn rộng lớn. Bà nuôi dê, nướng bánh, mặc váy dài kiểu thế kỷ 19 và ngồi vẽ trong vườn. Cả đời Tasha ít khi rời xa khu vườn ấy, nhưng hàng triệu độc giả khắp thế giới đã được nuôi dưỡng tâm hồn qua tranh và sách của bà.

Điều truyền cảm hứng từ Tasha không phải là đi thật nhiều nơi, mà là sống trọn vẹn trong không gian của mình. Vẻ đẹp bà vun trồng không đến từ tấm vé máy bay mà từ đôi tay, đôi mắt, và trái tim dành cho thiên nhiên quanh mình.

Tôi tin chúng ta cũng có thể như vậy. Tâm hồn ta không được xoa dịu bởi các chuyến đi không ngừng nghỉ hay các checklist thật nhiều địa điểm, mà được nuôi sống bằng nguồn dinh dưỡng thật sự từ tạo hóa. Tôi muốn những độc giả đang bận rộn, mệt mỏi trong guồng quay hiện đại - những người cho rằng phải đi đâu đó thật xa mới được chữa lành, hiểu rằng sự cân bằng và niềm vui sâu sắc có thể đến từ việc tiếp xúc với thế giới tự nhiên.
Tôi hồi nhỏ dù sống ở thành phố nhưng vẫn nhờ thiên nhiên mà có được hạnh phúc. Nếu không đi mút hoa giun thì tôi sẽ tuốt lá phượng giả vờ nấu canh rau ngót, lượm lặt hoa ti-gôn rồi tung lên trời giả làm tiên nữ có phép thuật màu hồng, hay là khoảnh khắc chiến thắng khi bắt gặp bông hoa xanh nước biển vì đầu những năm 2000 ở Hà Nội, người ta ít trồng hoa xanh.
Sau này chuyển sang Tây Ban Nha, tôi vẫn giữ thói quen nhặt hoa dại. Dù không còn cho chúng vào miệng hay bày trò đóng kịch nữa, nhưng cảm giác có hoa trong người nhắc nhở tôi rằng niềm vui đã từng thật dễ để đạt được. Hóa ra cái đầu tôi đã từng được chữa lành, đã từng được hạnh phúc chỉ nhờ những bông hoa, chiếc lá rụng trên đường ấy.



Bình luận