Tiếp xúc với thiên nhiên để trở nên thông tuệ hơn
- Anh Do
- 10 thg 8
- 3 phút đọc
Những người luôn cảm thấy đủ đầy, dễ dàng với cuộc sống, đều có một điểm chung:
Họ biết sử dụng trí tuệ.
Khi căng thẳng, lo âu quá đà, chúng ta bị cảm xúc điều khiển như một con rối. Điều này ngăn cản ta đạt tới trí tuệ thật sự.
Từ đó ta dễ đưa ra những quyết định sai lầm, hoặc tệ hơn là sợ hãi tới mức không dám quyết định.
Những năm gần đây, xã hội dạy ta giải quyết cảm xúc tiêu cực bằng cách phớt lờ, đè nén chúng.
Với sức khỏe thể chất, ngành y dược dạy ta uống thuốc để dập triệu chứng,
Với sức khỏe tinh thần, xã hội dạy ta làm việc khác cho “quên” đi. Thế là ta nghiện ăn uống, xem phim, lướt mạng, đọc tiểu thuyết, những buổi tiệc tùng,... thay vì đối mặt với vấn đề và giải quyết chúng tận gốc.
“Lo lắng, phiền giận cũng như con bạn, không nên đối xử tàn bạo với chúng. Không thể ném chúng ra ngoài cửa sổ. Phép thực tập đơn giản là nhận diện. Hãy tiếp tục theo dõi hơi thở, bước đi [...] Nếu bạn giận với nỗi giận của mình thì bạn sẽ giận lên gấp mười lần. Như vậy là không khôn ngoan [...] Bạn đã đau khổ vì phiền giận của bạn rồi. Khi em bé khóc, người mẹ nhẹ nhàng bế bé lên vỗ về, nâng niu. Tình thương yêu của bà mẹ thấm vào em bé và em bé sẽ ngừng khóc” (trích cuốn “Sợ hãi” của Thích Nhất Hạnh).
Để sớm đưa cơ thể về trạng thái ổn định khi đang lo lắng, ngoài viết nhật ký, tôi muốn giới thiệu đến bạn đọc một bài tập đơn giản của thầy Thích Nhất Hạnh.
Trong những trường hợp lo âu, điều cần làm là theo dõi hơi thở, nhẹ nhàng nhận diện cảm giác lo lắng, buồn giận.
“Thở vào tôi biết là tôi đang lo lắng.
Thở ra tôi mỉm cười với lo lắng trong tôi”.
“Tôi tin chắc bạn sẽ cảm thấy lắng dịu hơn chỉ sau vài phút thực tập. Mỗi khi gặp trường hợp khó khăn, tai ương hoạn nạn hay bệnh hoạn ngặt nghèo hay lúc hoang mang không biết phải làm gì thì đây là lúc để bạn thực tập như thế” (Thích Nhất Hạnh).
Tôi tin rằng bài tập này sẽ có tác dụng mạnh gấp nhiều lần nếu được làm trong một không gian xanh, hoặc ở một bãi biển neo người.
Mỗi khi bị xâm chiếm bởi cảm xúc mạnh như sợ hãi, giận dữ, hay tuyệt vọng, hãy ra ngoài thiên nhiên và thực hành nó.
Dành thời gian với tự nhiên, ta có thể tạm ngắt kết nối với công việc và những cơn nghiện, sẽ bớt bị phân tâm hơn. Không khí trong lành cũng giúp ta thở được sâu, việc thực hành còn trở nên hiệu quả hơn nữa.
Khi mất kiên nhẫn với hơi thở, bạn có thể dồn sự chú ý tới những bông hoa, thân cây, chiếc lá,... Hãy chạm vào và ngửi chúng. Những hương liệu, chất liệu thật này sẽ đem lại cho bạn cảm giác chân thật chứ ko phải ảo giác từ sách vở, tin nhắn,... Sự rõ ràng này sẽ giúp bạn gỡ rối những cảm xúc mơ hồ.
Tiếp xúc với mặt đất, bãi cỏ và các loài thực vật địa phương còn giúp bạn tăng đề kháng với môi trường xung quanh. Cơ thể bạn trở nên khỏe mạnh hơn, có sức đẩy ra ngoài những chất độc hại trong nội tạng và tâm trí.
Hiển nhiên bạn sẽ có một cái đầu sáng rõ, thông tuệ hơn.
Nói cách khác, bạn sẽ sớm cùng hội cùng thuyền với những người có trí tuệ. Những người mà chúng ta thầm ghen tị vì không hiểu tại sao họ lại có thể vừa là bác sĩ, họa sĩ, thi sĩ, triết gia,... thậm chí còn làm được cả cách mạng, mà trông vẫn rất “hờ hững” chứ không hề gồng.
Vì bản chất mọi ngành nghề đều cùng một gốc rễ chứ không hoạt động rời rạc. Những người kể trên biết tìm tới tạo hóa để nạp nguồn năng lượng thật sự, nuôi dưỡng cái gốc rễ ấy.
Đọc thêm: